Tôi đi làm xa nhà.
Những chuyến công tác nối dài, những cuộc họp, dự án… dần khiến tôi vắng mặt trong tuổi thơ của con.
Ngày trở về, mọi thứ vừa quen vừa lạ.
Ngôi nhà vẫn thế, nhưng đứa con trai ngày nào líu lo chạy ra ôm tôi, giờ lại chỉ chào cho có lệ rồi quay lưng lên phòng.
Tôi thấy hụt hẫng.
Tôi muốn kéo con lại, hỏi con đang nghĩ gì, đang buồn điều gì… nhưng mỗi khi cất lời, lại thành những câu trách móc, những lời dạy dỗ về đúng – sai, lễ phép, trách nhiệm.
Và rồi con im lặng.
Cái im lặng khiến tôi như người đứng ngoài cánh cửa của chính gia đình mình.
Một buổi tối, khi mẹ con đi vắng, tôi nghe tiếng con đập cửa, hét lên với em vì chuyện nhỏ.
Tôi định quát, nhưng rồi dừng lại.
Tôi chợt nhớ, tuổi này – con như đang ở giữa một “cơn bão cảm xúc”: nửa trẻ con, nửa người lớn, rối bời và cô độc.
Tôi bước lại gần, không nói gì, chỉ ngồi xuống bên con.
Con vẫn giận, vẫn thở mạnh.
Một lúc sau, con nhỏ giọng:
“Ba ơi, con mệt quá… Con chẳng hiểu sao mình lại dễ cáu như vậy.”
Tôi lặng người.
Hóa ra, điều con cần không phải là một người cha giỏi dạy dỗ,
mà là một nơi đủ bình yên để con được yếu mềm.
Tôi bắt đầu học lại cách làm cha.
Ít nói hơn, lắng nghe nhiều hơn.
Không vội vàng “sửa sai”, mà ở bên con khi con đang rối.
Và điều kỳ diệu xảy ra —
khi tôi dịu đi, con cũng dịu lại.
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, chia sẻ về trường lớp, bạn bè, cả những nỗi sợ thầm kín mà trước đây con chưa từng nói.
Giờ tôi hiểu,
điều con cần nhất không phải là người cha luôn đúng,
mà là một ngôi nhà bình yên, nơi con cảm thấy mình được yêu – dù có sai, có giận, hay có vụng về.
Làm cha, làm mẹ chưa bao giờ dễ.
Nhưng chỉ cần ta đủ bình tĩnh và thương con đúng cách,
thì ngôi nhà này – sẽ luôn là nơi con muốn trở về.
Nếu bạn cũng từng thấy mình giận mà vẫn thương con, hãy để lại một lời chia sẻ.
Bởi đôi khi, chỉ cần một người nói “Tôi cũng vậy” –
là đủ để lòng nhẹ đi một chút.
#Làm_cha_mẹ #Hiểu_con_để_yêu_con #Sống_chậm #Chữa_lành_cảm_xúc
Nhận xét
Đăng nhận xét