Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Cuộc sống của bạn có thật sự “ổn” như bạn nghĩ?

Có bao giờ bạn tự hỏi: “Mình có đang thật sự ổn không?”  Hay chỉ đang cố tỏ ra ổn, để không ai nhận ra mình đang mệt? Chúng ta sống trong một thời đại mà ai cũng bận. Sáng vội vàng ra khỏi nhà, tối mệt mỏi trở về, cuối tuần chỉ muốn nằm nghỉ. Nhìn qua, mọi thứ có vẻ ổn: có công việc, có thu nhập, có những chuyến đi chơi, có những bức ảnh đẹp trên mạng xã hội. Nhưng sâu bên trong, nhiều người đang sống trong cảm giác  trống rỗng, căng thẳng và lạc hướng . “Ổn” – nhưng là kiểu ổn đầy mệt mỏi Phần đông người đi làm ngày nay đang sống trong một vòng lặp quen thuộc: làm việc – nhận lương – trả hóa đơn – chờ đến cuối tuần – rồi lại bắt đầu. Mỗi ngày trôi qua, ta vận hành như một cỗ máy, đến mức quên mất thế nào là háo hức, là niềm vui thật sự. Ta nói “mình ổn”, nhưng là một cái “ổn” mang đầy che giấu: ổn để không phải giải thích, ổn để tiếp tục, ổn để không bị xem là yếu đuối. Đằng sau lớp “ổn” đó là áp lực đè nặng: Áp lực công việc , deadline, KPI, sự c...
Các bài đăng gần đây

NGHỀ CHÁNH MẠNG – GIEO HẠT LÀNH, GẶT Ý NGHĨA

Bạn muốn một công việc vừa nuôi sống thân, vừa nuôi dưỡng tâm? Có bao giờ bạn tự hỏi… Mình đang làm nghề để sống, hay sống để làm nghề? Mình đang làm việc vì đam mê, hay chỉ để chạy trốn nỗi sợ không đủ đầy? Và điều mình đang làm mỗi ngày – có thực sự khiến mình hạnh phúc? Giữa nhịp sống gấp gáp, chúng ta mải miết lao về phía trước, đôi khi quên mất rằng làm việc không chỉ để kiếm sống , mà còn để hiểu chính mình . Có những người thành công, nhưng sâu thẳm lại trống rỗng. Có những người làm ra tiền, nhưng trong lòng chẳng còn bình yên. Và rồi, ta chợt nhận ra – mình vẫn đang sống, nhưng không còn thật sự “sống.”   Có một con đường khác... Giữa muôn ngả mưu sinh, có một con đường ít người biết đến – nơi công việc không chỉ mang lại thu nhập, mà còn đem lại sự an lạc, lòng biết ơn và ý nghĩa sống. Đó là con đường của Nghề Chánh Mạng. “Chánh mạng” – lời dạy xưa mà càng ngày càng hiện hữu giữa đời nay. Là cách ta nuôi thân bằng nghề chân chính , không tổn hại đến mình, đế...

Khát khao tuổi 40: Không phải bắt đầu lại, mà là sống đúng hơn

  Tuổi 40 – chẳng cần hoàn hảo, chỉ cần đủ thật với chính mình Hóa ra, điều khó nhất không phải là thành công – mà là sống thật trong bình yên. Có những sáng tôi thức dậy, nhìn quanh căn phòng quen thuộc, và tự hỏi: “Mình đang sống cuộc đời của ai vậy?” Giữa những buổi họp, những deadline, những bữa cơm vội, tôi nhận ra mình đã dần quên mất cảm giác thật sự sống là như thế nào. Mọi thứ vẫn diễn ra, đều đặn, đúng lịch — nhưng bên trong, có điều gì đó cứ trống rỗng. Ở tuổi này, ta có quá nhiều vai: là cha, là mẹ, là người làm việc, là người con hiếu thảo. Ta chăm chút cho tất cả, trừ chính mình. Đến khi đêm xuống, khi không còn phải gồng lên vì ai, ta mới thấy rõ sự mệt mỏi len lỏi trong tim — thứ mệt không thể giải tỏa bằng một giấc ngủ. Tôi đã từng nghĩ rằng sống là phải tiến về phía trước, phải giỏi hơn, phải làm được nhiều hơn để xứng đáng với những kỳ vọng. Nhưng càng cố, tôi càng xa dần bản thể của mình. Có một lúc, tôi lặng im đủ lâu để nghe lòng mình nói: “Đã đến ...

ĐÔI KHI, ĐỂ LỚN LÊN, TA PHẢI CHẤP NHẬN YẾU ỚT TRONG GIÂY PHÚT LỘT XÁC

Sáng nay, tôi đi dạo dọc bờ biển. Từng con sóng vỗ đều, cát ướt dưới chân mát lạnh. Bất chợt, tôi nhìn thấy những chiếc xác cua nằm rải rác — trống rỗng, mong manh nhưng lạ thay, lại mang trong mình một vẻ bình yên rất riêng. Tôi chợt nhớ, cua muốn lớn lên thì phải lột xác. Khoảnh khắc ấy, nó yếu ớt, trần trụi, dễ bị tổn thương — nhưng cũng là lúc nó đang trưởng thành. Cũng giống như chúng ta, đôi khi để sống đúng với chính mình, ta phải dám đi qua giai đoạn yếu mềm ấy. Có những ngày… ta chỉ muốn buông hết. Buông công việc ngột ngạt, buông những lời cằn nhằn, buông cả vai gánh nặng vô hình trên đôi vai đã mỏi. Sáng ra vội vã đến chỗ làm, tối về lại tất bật cơm nước, con cái, nhà cửa. Một ngày trôi qua nhanh đến mức chẳng kịp hỏi mình: “Mình có đang sống, hay chỉ đang tồn tại?” Ở tuổi 36-40, ai mà chẳng từng mệt như thế… Giữa công việc, gia đình, con cái, hai bên nội ngoại — ta bị cuốn vào guồng quay không hồi kết. Ta biết mình muốn thay đổi, nhưng lại sợ: Sợ người khá...

GIỮA CƠN BÃO TUỔI TEEN, ĐIỀU CON CẦN LÀ MỘT NƠI BÌNH YÊN – KHÔNG PHẢI LỜI GIẢNG DẠY

Tôi đi làm xa nhà. Những chuyến công tác nối dài, những cuộc họp, dự án… dần khiến tôi vắng mặt trong tuổi thơ của con. Ngày trở về, mọi thứ vừa quen vừa lạ. Ngôi nhà vẫn thế, nhưng đứa con trai ngày nào líu lo chạy ra ôm tôi, giờ lại chỉ chào cho có lệ rồi quay lưng lên phòng. Tôi thấy hụt hẫng. Tôi muốn kéo con lại, hỏi con đang nghĩ gì, đang buồn điều gì… nhưng mỗi khi cất lời, lại thành những câu trách móc, những lời dạy dỗ về đúng – sai, lễ phép, trách nhiệm. Và rồi con im lặng. Cái im lặng khiến tôi như người đứng ngoài cánh cửa của chính gia đình mình. Một buổi tối, khi mẹ con đi vắng, tôi nghe tiếng con đập cửa, hét lên với em vì chuyện nhỏ. Tôi định quát, nhưng rồi dừng lại. Tôi chợt nhớ, tuổi này – con như đang ở giữa một “cơn bão cảm xúc”: nửa trẻ con, nửa người lớn, rối bời và cô độc. Tôi bước lại gần, không nói gì, chỉ ngồi xuống bên con. Con vẫn giận, vẫn thở mạnh. Một lúc sau, con nhỏ giọng: “Ba ơi, con mệt quá… Con chẳng hiểu sao mình lại dễ cáu như vậy.” Tôi lặn...

Sống Ý Nghĩa Mỗi Ngày

“Chậm lại một chút – để thấy đời dịu dàng hơn.” Có những ngày, ta mệt mỏi giữa vòng xoáy công việc, cảm xúc và kỳ vọng. Có những lúc, ta chỉ muốn dừng lại – để hít thở, để lắng nghe chính mình, và để thấy rằng hạnh phúc thật ra rất gần. Sống Ý Nghĩa Mỗi Ngày là nơi bạn có thể dừng chân, cùng nhau học cách Sống chậm – sống lành – sống đủ – sống đẹp. Nơi mỗi câu chuyện, mỗi chia sẻ đều là một làn gió nhẹ giúp ta bình tâm và yêu thương hơn mỗi ngày. Không cần hoàn hảo, chỉ cần thật lòng. Không cần ồn ào, chỉ cần đủ ấm để ta tìm lại chính mình. 👉 Theo dõi trang để cùng nhau vun đắp từng ngày ý nghĩa – từng khoảnh khắc đáng trân quý.