Tuổi 40 – chẳng cần hoàn hảo, chỉ cần đủ
thật với chính mình
Hóa ra, điều khó nhất không phải là
thành công – mà là sống thật trong bình yên.
Có những sáng tôi thức dậy, nhìn quanh căn phòng quen thuộc,
và tự hỏi:
“Mình đang sống cuộc đời của ai vậy?”
Giữa những buổi họp, những deadline, những bữa cơm vội, tôi
nhận ra mình đã dần quên mất cảm giác thật sự sống là như thế nào. Mọi thứ vẫn
diễn ra, đều đặn, đúng lịch — nhưng bên trong, có điều gì đó cứ trống rỗng.
Ở tuổi này, ta có quá nhiều vai: là cha, là mẹ, là người làm
việc, là người con hiếu thảo. Ta chăm chút cho tất cả, trừ chính mình.
Đến khi đêm xuống, khi không còn phải gồng lên vì ai, ta mới thấy rõ sự mệt mỏi
len lỏi trong tim — thứ mệt không thể giải tỏa bằng một giấc ngủ.
Tôi đã từng nghĩ rằng sống là phải tiến về phía trước, phải
giỏi hơn, phải làm được nhiều hơn để xứng đáng với những kỳ vọng. Nhưng càng cố,
tôi càng xa dần bản thể của mình.
Có một lúc, tôi lặng im đủ lâu để nghe lòng mình nói: “Đã đến lúc đừng cố thêm
nữa, chỉ cần sống thật thôi.”
Sống thật — nghe tưởng dễ, mà lại khó vô cùng. Bởi ta phải học
cách trung thực với cảm xúc của mình, phải dám thừa nhận rằng đôi khi mình
không ổn, rằng mình không muốn mạnh mẽ mãi, rằng mình cũng cần được yêu thương
và được nghỉ ngơi.
Từ ngày ấy, tôi tập lại từng điều nhỏ:
Uống cà phê mà không mở điện thoại.
Ngắm bình minh mà không vội nghĩ về công việc.
Nghe con nói mà không chen lời dạy dỗ.
Tôi học cách dừng lại khi mệt, mỉm cười khi thấy mình chưa hoàn hảo — và nhẹ
nhõm khi nhận ra: bình yên không phải là đích đến, mà là cách ta đi qua từng
ngày.
Tuổi 40 không phải là khởi đầu mới. Đó là lúc ta đủ từng trải
để buông bớt những điều không cần, và đủ trưởng thành để giữ lại những gì thật
sự quan trọng.
Nếu bạn cũng đang chênh vênh giữa trách nhiệm và ước mơ,
hãy cho mình một khoảng dừng nhỏ — chỉ để hít thở, để lắng nghe chính mình. Bởi
đôi khi, điều ta cần không phải là một cuộc đời khác, mà là một cách sống
khác — bình yên hơn, thật hơn, và ý nghĩa hơn.
Nhận xét
Đăng nhận xét